Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

ANH ĐI RỒI...

Trăng tròn ai nỡ bẻ vỡ đôi
Để lại cho tôi còn một nửa
Anh nỡ quay về với tình xưa
Để tôi sáng tối sầu nỗi nhớ
 

Ôm trái tim thương đau ứa máu
Mưa lệ tuôn trào tôi cầu nguyện
Vì đời tôi yêu mỗi trăng tròn
Không bao giờ 
tôi thích trăng non
 

Bởi trăng non là trăng bị vỡ
Là tim ứa máu, là nỗi đau
Khi sợi tơ lòng ai nỡ cắt
Dẫu duyên trăm năm do trời đặt
 

Vì tình yêu tôi mong anh hạnh phúc
Hỡi ôi trái tim nồng nàn -
Cung đàn xưa nay đã ngắt(1)

(1) Trích từ truyện ngắn 
GIẢI THƯỞNG NOBEL BỊ ĐÁNH RƠI  - cùng một tác giả
Copyright Lê Anh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét