Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

NGÀN NĂM LẺ MỘT TRĂM


Một trăm năm thôi ta đành bất toại
Tại sao và tại sao.... một nửa đời?
Có phải kiếp này ta qúa mải rong chơi!

Một nửa đời đuổi bướm, hái hoa..
Xin cho ta một lần ôm lại thuở xưa


Đời đâu chấp nhận sự hoang phí!
Làm gì cho đời? Làm chi cho ai?
Đành tủi buồn mang kiếp bi ai!
Mong sao cho sự sống thêm dài

Bây giờ phải thêm cả ngàn năm

Vốn trăm năm để mất một ngày
Tàu sắp lao vào bến Ngàn Thu
Ngàn thu lãng du trong hư vô
Vắng nụ cười tươi vô âm thanh

Không có cả cây lá màu xanh
 

Không buồn vui, thiếu vắng cây cành
Và cũng không có một bóng người
Không tiếng động, không ánh sáng

Cả ngàn năm theo gió cùng mây
Quay vòng trong vũ trụ bao la vô tận
 

Không vui, chẳng buồn, vô cảm xúc
Đành kiên trì chờ đợi hoá kiếp sau
Than ôi  xót xa ai cát bụi phận này

Xin cho tôi có được tuổi thơ thân ái
 

Ai biết bao giờ ta lại có nhau?
Ai hỡi xin người đừng lãng phí
Ngày vui trên nhân gian toại ý
Không có được thì ta đành phải đi!
16/12/2013

Copyright Anh Tuấn Lê

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

CÒN BIẾT HỎI AI?



Hỏi người người bảo bó tay
Hỏi Trời Trời bảo đành chờ vận may
Hỏi mây mây bảo chỉ tay lên trời
Có làn mây trắng đang bay
Trời xanh mây trắng trần gian vắng người
Kiếp này cát bụi đã tan
Kiếp sau hiển đạt muôn ngàn năm sau
Tu nhân chẳng hám sang giàu
Lòng người qúy mến trao nhau muôn đời
Đời người là một cuộc chơi
Người thắng kẻ thua tơi bời cũng cam
Cũng may chẳng có lòng tham
Nửa đường đứt gánh cũng cam phận này
Đã từng " muối mặn gừng cay"
Can tâm quyết chịu đến ngày hôm nay
Kiếp này cam chịu trời đày
Kiếp sau vinh hiển tu ngày tu đêm
08/12/2013
Copyright Anh Tuấn Lê

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

SAO NỠ VỘI ĐI



Tôi đang sống kề biên giới
Ngay sát bên kia cuộc đời
Đi qua cũng sẽ nhanh thôi
Đi rồi tôi ước trả hết nợ

Đã mang một kiếp trên trần
Tiền bạc ta còn trả được
Nghiã tình ai nói trước?
Tình nghiã quá lớn đành mang theo
Kiếp sau chắc chắn sẽ chẳng nghèo
Người ơi! tình nghiã là vàng!
Không có cân nào để đo cân?
Hãy ghi lòng lời tôi tri ân mãi mãi!
Xin đa tạ! Cả ngàn lần!
05/12/2013
Copyright Anh Tuấn Lê

SIEG ODER NIEDERLAGE


Im Leben kann man nicht nur siegen
Unverschuldet in eine Niederlage geraten
Es gehört  einfach dazu wie Licht und Schatten
Es gibt eben eh und je kein Licht ohne Schatten!
Er ist dessen Kontrast!
Ich nehme  die Niederlage des Lebens mit Humor
Der Gehirntumor ist einfach unbesiegt
Ich warte jedoch auf ein Wunder....
Die Hoffnung stirbt zuletzt
Wie eine Blüte gedeiht sie zuerst
Wenn das Glauben uns verläßt


VICTORY OR DEFEAT


In life, one can not only win
No fault of myself in a defeat
It's just part of how light and shadow
There are just ever no light without shade!
It is the contrast!
I'll take the loss of life with humor
The brain tumor is simply undefeated
However, I'm waiting for a miracle ..
The hope dies last
Like a flower it thrives first
If the faith is leaving us

12/05/2013
Copyright Anh Tuan Le
 

ICH ERINNERE MICH


Ich erinnere mich eines Morgens
Ich erinnere mich des Kaffee-Duftes jeden Morgen
Ich erinnere mich der Fahrt zur Arbeit
Ich erinnere mich an den Stau
Vor mir gut zu sehen eine wunderschöne Frau,
Kokett kämmte ihre Haare,
Schulterlang, weich wie die Wolken bedeckt ihre weichen Schulter
Ich erinnere mich an den Duft ihres Haars
Ich erinnere mich  an all das Schöne in meinem Leben,
Das nun für ewig vergangen war
In welches Leben ward ich geboren?
Sodass ich hatte zu tragen dieses bitterschwere Schicksal
Der Herbst des Lebens ist gekommen
Ist da ein Entkommen ins Jenseits vorbestimmt?
Hundert Jahre nun trage ich  dieses Schicksal
Daher weiß ich:
Kopf hoch, es ist nicht so schlimm
Zu leben und zu gehen in Frieden
Zu danken allen, die mit mir dies Leben teilen
Dass es zu leben lebenswert war!
05/12/2013
Copyright Anh Tuan Le


I REMEMBER


I remember one morning
I remember the scent of coffee every morning
I remember driving to work
I remember the jam
Before me good to see a beautiful woman,
Flirty combed her hair,
Shoulder-length, soft as the clouds covered her soft shoulder
I remember the smell of her hair
I remember all the beautiful things in my life,
Now that was gone for ever
In what kind of life I was born?
So I had to carry this heavy bitter fate
The autumn of life has come
Is there a predetermined escape into the afterlife?
One hundred years now I wear this fate
So I know:
Cheer up, it's not so bad

To live and walk away in peace
Thank to all who share this life with me
That it was to live worth living!
12/05/2013
Copyright Anh Tuan Le