Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

CHO TÔI ĐƯỢC MƠ

Cho tôi được mơ
Mở lòng dâng câu thơ
Mơ về quê huơng tôi
Mơ về đất Việt Nam
Đất Việt là câu thơ
Vang vọng khúc thi tình
Ngiêng ngiêng hình chữ S
Kề biển rộng bao la
Mơ đất Việt quê ta
Không vang rền tiếng sét
Của bom đạn,
Của chết chóc bạo tàn
Tôi mơ một Việt Nam
Đầy tiếng cười con trẻ
Vang vọng khắp muôn nơi
Tôi mơ một giấc mơ
Đất Việt tự do,
Phồn vinh và hạnh phúc
Tôi mơ
Không cần mơ chi nữa
Ước nguyện và sự thật
Nhân hậu và bác ái -
Tình người không hề mất
Như đời và hơi thở,
Không thể thiếu được nhau!
Việt Nam ơi, người hỡi
Dang rộng vòng tay, ta có nhau
Cùng hướng tới mai sau!
29/06/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

MAIK UND TUYET MAI


(gegenwärtiges MÄRCHEN)

Es war einmal.
Maik hatte sich für den Studiengang Kartographie an der Uni Leipzig (Karl-Marx-Universität Leipzig) eingeschrieben. Maik ist ein junger, gutaussehender smarter deutscher Student an der Uni.
Wie das Leben so will, hatte er eines Tages sein Lehrbuch im Hörsaal vergessen und musste in aller Eile zurücklaufen. Dank einer Fügung war er deswegen einer Studentin aus Vietnam begegnet, die auch gerade die Treppen in den Hörsaal hoch lief.
Die schöne Studentin hatte ihn überholt.
-Etsch, ich bin schneller!
Das war das bezauberndste Lächeln, das Maik je zu Gesicht bekam. Maik erwiderte auch mit einem nicht weniger verzaubernden Lächeln. Maik war ein hübscher Junge mit einem smarten Gesicht und einem sportlichen, schlanken Körper.
Maik wusste auch nicht, warum er sich in dem schicksalhaften Augenblick "Gott sei Dank" plötzlich wie ein Charmeur verhalten hatte.
Er reichte dem schönen Mädchen die Hand und stellte sich vor:
- Ich bin der Maik und studiere auch hier.
- Ich heiße Tuyet Mai und komme aus Vietnam.
- Ich hatte im Hörsaal etwas vergessen.
- Ich studiere Kartographie.
- Ich auch.
- Darf ich dich ein Stückchen begleiten?
- Ja gern, sehr angenehm.
- Maik fühlte sich zu Tuyet Mai sehr hingezogen wie ein Magnet in den gegenseitigen Pol.
Tuyet Mai hatte das Seidentaschentuch, das Geschenk von einem Nachbarverehrer aus Hanoi unter dem Tisch vergessen.
Maik dachte an Mephisto (Faust) und nahm seinen ganzen Mut, der ihm noch zur Verfügung stand und fragte Tuyet Mai:
- Darf ich dich zu einem gemeinsamen, bescheidenem Abendessen einladen?
Für Maik war das auch Neuland. Noch nie in seinem Leben hatte er ein Mädchen zum Abendessen eingeladen. Für Tuyet Mai genauso. Sie war noch nie von einem jungen Mann zu einem Abendessen eingeladen worden.
- Ja, liebend gerne!
- Darf ich deine Hand halten? Fragte Maik.
- Tuyet Mai reichte ihm ihre warme, zierliche Hand. Maik hielt sie sanft fest und führte
Tuyet Mai in den „Auerbach Keller“. 120 Ostmark Stipendium monatlich und Abendessen im „Auerbach Keller“? Schon sehr abenteuerlich!
Kavalier war er doch noch trotzdem!
Im „Auerbach Keller“ angekommen, nahmen sie eng nebeneinander am Holztisch Platz.
Tuyet Mai bestellte einen Tee, Maik einen Schoppen Weißwein.
Maik erzählte einen schönen Witz, wie es sich gehört, Kavalier muss eloquent sein:-)[Cassanova] Tuyet Mai lachte sich tot. Während dessen goss Maik den Zaubertrank in den Tee von Tuyet Mai. Ab jetzt gehört dadurch Tuyet Mai nur ihm  für immer und ewig. Maik hatte das von seinem Meister Mephisto gelernt. Diesmal übertraf der Zauberlehrling seinen Meister.

Vier Jahre Studium in der DDR vergingen sehr schnell und Tuyet Mai musste zurück nach Vietnam.

Die Entscheidung war nicht ganz einfach. Bliebe sie bei Maik, ihrer großen Liebe, musste sie sich darauf einstellen, für  lange Zeit ihre geliebten Eltern, ihre geliebte Heimat nicht sehen zu dürfen.
Die Bürokratiehürde für die DDR-Studenten, die nach dem Studium in der DDR bleiben wollten war sehr hoch.

Die Ausbildungsabteilung bei der Botschaft ist die unüberwindbare erste Hürde, dazu kommt noch die Rückerstattung des Ausbildungkostens, welcher sehr hoch liegt.
Von dort bekam noch keiner auf einfacher Weise die Heiratserlaubnis.
Anders ging es, wenn man Beziehungen hatte, da gab es schon Ausnahmen, die manchmal zur Regel werden konnten. Da Tuyet Mais Eltern zufälligerweise sehr hohe Funktionäre in Hanoi waren, klappte es diesmal zum Glück.
Tage vor der Entscheidung konnte Tuyet Mai kein Auge zu machen.

Sie schrieb einen Brief an ihre Mama:
Meine geliebten Eltern,
meine Mama,
mir blutet das Herz, aber ich muss mich jetzt entscheiden. Ihr habt mich immer so erzogen, dass ich tapfer sein soll und Verantwortung tragen muss, wenn es brenzlig wird.
Der Moment ist jetzt gekommen, meine liebe Mama.
Wie das Schicksal so will, bin ich einem sehr lieben deutschen Kommilitonen begegnet.
Er heißt Maik und hatte wie ich Kartographie studiert. Ich will bei ihm bleiben und wir wollen das Paradies auf Erden zusammen bauen, solange wir noch leben.
Das bedeutet aber auch, dass wir uns noch seltener sehen werden und dass ich nicht gleich bei euch in Krisensituationen sein kann.

Da fällt mir die Entscheidung nicht gerade leicht.
„Duyên hội ngộ, đức cù lao,
Bên tinh bên hiếu, bên nào nặng hơn?“<TRUYEN KIEU>, 

Übersetzung ins Deutsche:
Wenn man das Liebesglück und die Dankbarkeit, 
Pflicht gegenüber den Eltern auf die
gleiche Waage stellt, 
wiegt keines schwerer?

Mama, während ich diese Zeilen schreibe, spüre ich heiße Tränen auf meinem Gesicht.
Ich weiß aber, dass ihr unter keinen Umständen wollt, dass eure liebe Tochter
unglücklich wird. Und dass wir alle nicht wollen, dass Maik unseretwegen traurig wird.
Maik ist ein wunderbarer Mensch, ich hoffe, dass er euer guter Schwiegersohn wird.
Wir sind jetzt vier Jahre zusammen und die ganze Zeit durch „dick und dünn“ gegangen.
In Liebe
eure Tochter 
Tuyet Mai


Sechs Tage später erhielt Tuyet Mai Post von ihrer Mama:

Meine allerliebste Tochter,
als ich deine Zeilen las, hatte ich auch viel geweint, 
aber wir sind  trotzdem froh und glücklich,
wenn du bei deinem Anbeteten bleibst und mit ihm zusammen glücklich wirst.
In Liebe
Deine Eltern“

Maik hat sich mit Tuyet Mai verabredet. Er will Tuyet Mai zum Völkerschlachtdenkmal führen, wo Napoleon Bonaparte die entscheidende und bittere Niederlage vom 16. bis 19. Oktober 1813 erlitt und aus Deutschland  bedingungslos zurückziehen musste. Es ist eben ein Wahrzeichen Leipzigs, danach will er mit Tuyet Mai das Zentrum Leipzigs mit all seinen Schönheiten entdecken. Maik hatte gestern kein Auge zugemacht. Glücklich wird man nur, wenn man ein Herz voll und ganz erobert.
Das ist leichter gesagt als getan. „Hast du das Herz, hast du alles!“
Maik hatte an eine frische rote Rose gedacht. Das wäre zu einfach, zu gewöhnlich.
Ihm fiel es plötzlich ein. Eine frische rote Nelke, die ewig hält und die Deutungshoheit der Empfängerin ganz überlässt. Das erfordert Inspiration und Tuyet Mai ist sowie er sie mittlerweile kennt, eine junge, kluge Frau.
Liebe und Verabredung haben den bezaubernden Reiz in sich, man muss ihn nur
erschließen können.
Maik wartete auf Tuyet Mai im Zentrum, vor dem Hauptbahnhof, die rote Nelke in der
Hand haltend.

Tuyet Mai kam direkt auf ihn zu.
Er öffnete seine Arme und drückte Tuyet Mai fest, ganz fest an sich. Schon ungewöhnlich, aber
was ist gewöhnlich bei den Liebhabenden?!
Maik schaute ihr in die Augen und gab ihr die frische rote Nelke. Während Maik schöne feurige blaue Augen hatte, hatte Tuyet Mai schöne braune Augen, leidenschaftlich und treu.
- Dankeschön! Eine sehr schöne Blume. Habe ich sie verdient?
Gedichte kann Tuyet Mai nicht gleich ins Herz schreiben. In ihrem Sinne kommt das Gedicht jetzt zum Vorschein:

Mein Leben schenke ich dir ab heute.
Nimm es zu deinem Herzen und bau daraus dein Glück,
einmal vergeben nimmt der Inhaber nicht mehr zurück!
Ich vertraue dir, dass du es zu schätzen weißt.
Dein Glück ist darauf gebaut.
Wenn morgen der Sturm in deinem Leben ausbricht.
Halt will ich dir ewig geben und lieben will ich nur eine Person -  dich! (1)

Die rote Nelke ist eine magische Blume und versteckt eine Botschaft an die Empfängerin,
es bedeutet eine starke, unerfüllte Leidenschaft, die mit überreicht wird, immerhin
bedeutet die rote Nelke noch „Glück“, und „Treue“.

Maik und Tuyet Mai leben 30 Jahre glücklich zusammen und haben vier gemeinsame
Kinder.

(1) aus "Lebe dein Leben und kämpfe dafür.." vom gleichen Autor

-ENDE-

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

TÔI KHÔNG KHÓC


Tôi không khóc vì cuộc tình dang dở
Tôi không khóc vì một vầng trăng vỡ

Tôi khóc cho những người đau khổ
Đớn đau mang mệnh số phong trần

Tôi khóc cho những tâm hồn lớn
Đơn côi do bệnh tật giam cầm
Âm thầm không tha nổi tấm thân
Tôi khóc cho người dân ta sống

Là tù nhân trong gông cùm chế độ
Phi dân chủ, tự do, an bình, hạnh phúc
Khóc cho một dân tộc, cả ngàn năm khổ nhục
Vết thương cũ chưa lành, cây chưa kịp tươi xanh

Tranh đấu với lũ phản quốc và kẻ xâm lăng
Tôi khóc cho tuổi trẻ tóc còn xanh
Vì lòng yêu nước mà đã bị giam cầm
Không được đến trường vì chúng bắt phải câm

Tôi khóc cho người đang sống trên quê hương
Mất tự do, dân chủ, phận làm người được sống
Như nhân loại phồn vinh, tự do và bác ái
Trong  dân chủ, tự do, hôm nay và mãi mãi!


ICH WEINE NICHT...
Ich weine nicht wegen des gebrochenen Herzen
Ich weine nicht wegen des gebrochenen Mondes

Ich weine für die großen Seelen, die doch
Werden wegen der Behinderung in ihren Körpern gefangen
Ich weine für diejenigen, die sind in einer Diktatur gefangen
Leben ohne Demokratie, Freiheit, Frieden und Glück

Ich weine für Millionen, aber Millionen von Leuten,
Die tausend Jahre unter Fremdherrschaft haben gelitten
Obwohl noch nicht alte Wunden sind geheilt 

Wie die Pflanzen noch nicht wieder grün werden

Ich weine für die Jugend, während sie alle noch grüne Haare tragen
Nur aus Liebe zum Vaterland wieder eingesperrt werden
Denn sie machen die heutige Jugend mundtot
Ich weine für diejenigen, die in ihrer Heimat leben

Ohne Freiheit, Demokratie und Menschenrechte
Ohne Wohlstand, Freiheit und Nächstenliebe,
Entwürdigend und unwürdig für ein Menschenleben
Vietnam, O Vietnam! Unser geliebtes Vaterland!


Wann und wie lange noch werden die Menschen endlich leben dürfen?
In der Demokratie, der Freiheit, des Friedens, heute und in Ewigkeit!



I DON'T CRY...
I'm not crying because of the broken heart
I'm not crying because of the broken moon

However, I weep for all the suffering, the
Because of disability can not carry
their bodies
I weep for the great souls, but the
Be caught because of the disability in their bodies
I weep for those who are caught in a dictatorship
Live without democracy, freedom, peace and happiness

I weep for millions, but millions people,
The thousand years of foreign rule have suffered
Obbwohl not yet old wounds are healed
As the plants do not become green again

I weep for the youth, while they all still wear green hair
Be detained only for the love of fatherland again
Because they make today's youth silenced
I weep for those who live in their homeland

Without freedom, democracy and human rights
without prosperity, freedom and charity,
Degrading and unworthy of a human life
Vietnam, Vietnam O! Our beloved country!


When and for how long people will finally be able to live?
In a democracy, freedom, peace, today and forever!

Dresden 23/06/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

BẾN ĐÒ QUÊ TÔI














Quê tôi nghèo có lũy tre xanh
 Ôm che thân tình khu xóm nhỏ
 Quê tôi tươi mát có dòng sông
Nước mênh mang chảy xuôi dòng

Mùa lũ sông đầy nước phù sa
Tải phù sa nhập với sông Hồng
 Sông Đà quê tôi bên lở bên bồi
 Qua Tam Nông cuồn cuộn nước trôi

Đêm trăng sông nhớ chị Hằng xinh!
Trăng đùa cùng nước ánh lung linh
 Mùa hè nước cuồn cuộn băng trôi
 Hai bờ sông kia bên lở bên bồi

Nước sông nay đỏ đậm phù sa
Con sông ngày nào -  sông đẹp quê ta!
 Bến đò đêm trăng vọng câu hò
 Đêm nay sông ơi sao vắng lặng

Lẻ loi trên sông cô gái nhỏ
Giữa đêm trường vắng lặng cô đơn
Giữ mái chèo đưa chuyến đò ngang
Rào rào rẽ nước con đò sang sông

Áo em trắng hay đêm trăng sáng qúa
 Hẹn ai em hỡi mà vội vã sang sông?

 21/06/2013
 Copyright Lê Anh Tuấn

XIN ĐƯỢC SÈ MIẾNG CƠM

Cho tôi sẻ miếng cơm đạm bạc muối tương
Cho những cụ già em nhỏ tôi thương
Đi mãi lang thang, chân chai mòn trên phố nhỏ
Phận làm người , xin một lần thỏa ước
Đổi mái nhà mây trắng trời xanh
Khi mưa dầm thân ướt lạnh, cháy đầu buổi nắng hanh
Lấy túp lều nhỏ mái lợp tranh
Che tấm thân tàn lúc đêm tối bão giông
Người đời hỡi hãy mở lòng,  mở mắt
Nhìn kẻ tha hương  đời buôn trải tứ phương
Dang rộng vòng tay con người, hỡi con người
Đưa chúng tôi về với  tấm lòng rào rạt yêu thương!
21/06/2013
Copyright Lê Anh Tuấn
(**Đêm khuya mơ gặp em nhỏ ăn xin bên quán ăn trên vỉa hè Hà Nội, tôi ngồi dậy viết.)

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

MẸ TÔI VÀ CHỊ TÔI


Bai hat: CHỊ LÀM MẸ TÔI
"Bạc bảy đâu sánh vàng mười
Mồ côi đâu sánh bằng người có cha."< Tục ngữ Việt Nam>

Tối Ba Mươi Tết Nguyên Đán.
Thằng Kham đang ngồi trong cái bếp tồi tàn lụp xụp. Nó ngồi trước cái bếp củi đang cháy nhen nhóm vì thiếu củi đang chờ chị Chăm nó đi làm về.
Từ ngày mẹ nó ra đi vì bệnh ung thư  vì không có tiền chạy chữa, chị Chăm cuả nó ngày nào cũng đi làm từ Bảy giờ sáng đến tối đêm để có tiền mua gạo và một chai tương ăn để sống qua ngày. Cơm nấu chín xong còn nóng ăn với tương ngon lắm.
Bỗng nhiên nó nghe có tiếng xe đạp lạch cạch đâu đây gần lắm.  Xe đạp cuả chị Chăm  không có chuông và cũng không cần chuông vì ở khoảng cách mười mét người ta đã nghe thấy tiếng lạch cạch, tạch tạch của  chiếc xe đạp quá ư là cũ kỹ.Thằng Kham  nhanh nhảu cho bát gạo vào cái nồi cơm tí hon, vo nhanh qua, đổ thêm ít nước và đặt lên cái bếp củi đang cháy nhen nhóm. Nó cho thêm ít củi vào bếp, hồi hộp chờ nồi cơm sôi. Chị Chăm  dựng cái xe đạp vào thềm nhà cầm cái túi tép riu tí hon đi vào bếp.
- Để chị rang tép riu muối, chị em mình ăn cơm Tết nhé!

Thằng Kham nhường chỗ cho chị nó nấu cơm tiếp.
Ngày xưa mẹ nó còn sống và khoẻ mạnh, tối Ba Mươi Tết Nguyên Đán vui lắm. Mẹ nó gói bánh chưng để đêm luộc. Ngồi cạnh mẹ bên nồi bánh chưng cạnh bếp lửa đỏ hồng thích lắm. Thường  là khi chị Chăm làm con gà tươi để mẹ thờ tổ tiên đêm Ba Mươi Tết Nguyên Đán xong là ba mẹ con quây quần bên cái nồi bánh chưng trên bếp lửa hồng nghe mẹ kể chuyện cổ tích.
- Ngày xửa, ngày xưa .. Sao mà hay thế, thích thế! Thằng Kham nghĩ thầm.
"Ai rằng công mẹ như non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn."< Tục ngữ Việt Nam>

- Kham ơi, dọn mâm ra đi em. Cơm xong rồi!
Nó như vừa tỉnh mơ, vội lấy hai cái bát, hai đôi đũa đặt lên cái mâm gỗ cũ kỹ bưng ra. Mẹ nó mất rồi, chỉ cần hai cái bát, hai đôi đũa  thôi.
Chị Chăm  xơi cơm cho nó và lấy tép riu muối rang muối cho nó.
- Ăn đi em, ăn cho thật no nhé! Chị đã ăn tối ở chỗ làm rồi!
Hôm nay thằng Kham  ăn hai bát, ăn no và ngon lắm.
Đột nhiên tiếng pháo đón xuân nổ vang rền. Chị Chăm cầm và nắm chặt tay nó:
- Xuân sang rồi!
- Ngày mai là năm mới rồi em!
Thằng Kham  nhìn bàn tay chị nó, một bàn tay nay đã chai và nhiều vết xước đã thành sẹo.

Mẹ đâu rồi, ai lấy mất mẹ tôi
Để lại cho tôi căn nhà lạnh
Vách nứa nghèo lợp mái tranh
Mặt trời cháy đỏ buổi nắng hanh

Mưa dầm nước chảy nhà buốt lạnh
Còn sống đêm mẹ sưởi cho tôi
Giờ đây ai mang mẹ đi rồi
Còn lại chỉ có chị và tôi

Buồn tủi quạnh hiu cả đêm ngày
Cực quá chị  thay mẹ nuôi tôi
Vẫn chưa đến tuổi trang tròn
Thương tôi chị thay mẹ nuôi con

Đời bể dâu sao nhiều khổ cực
Thân gầy da sạm đôi vai gầy
Thân cò chị lặn lội mò lần
Đêm khuya chị mới về đây

Nhà em có chị ấm tình thân
Trần tình tôi ước có cô tiên
Là mẹ cuả tôi hạ xuống trần
Cho chị tôi đỡ cực tấm thân
13/02/2013

HAI ANH EM

HAI ANH EM

Ngày xửa, ngày xưa có hai người đàn ông vì mâu thuẫn quá căng thẳng đang đánh nhau thừa
sống thiếu chết.
Người đàn ông bị thua nằm duới đất bị đánh trọng thương đau đớn và căm thù quá gắng ngồi
nhổm dậy, tay phải chỉ vào mặt kẻ thù, mồm chửi đổng:
- Mẹ mày đánh tao!
Bất thình lình một bà Tiên tóc trắng hiện lên và bảo:
- Cháu ơi, mẹ nó cũng là mẹ cháu!
- Thế thì bố mày!
- Cháu ơi, bố nó cũng là bố cháu!
- Thế thì Tổ Sư mày!
- Cháu ơi,Tổ Sư nó cũng là Tổ Sư cháu!  Bà Tiên tóc trắng  ân cần nhắc nhở.
- Tại sao lại như vậy?
- Vậy thì hai người đứng lên cạnh nhau bà xem nào! Bà Tiên tóc trắng giục hai người. Họ nhanh
nhảu đứng lên kề vai bên nhau. Một người mặt đùng đùng sát khí thừa sức giết người kia. Một
nguời máu me bê bết, mặt tái xanh chắc là đau đớn lắm.
Bỗng nhiên bà Tiên tóc trắng cười vang và yêu cầu:
- Hai người hãy cùng nhìn xuống chân mình!
- Cùng chân GIAO CHỈ cả!
- Các con đều là CON LẠC CHÁU HỒNG, THÔNG MINH VÀ NHÂN HẬU LÀ ANH
EM CUẢ NHAU SAO LẠI NGU SI ĐÁNH NHAU VỠ ĐẦU  NHƯ VẬY?
- Trời ơi! Khốn nạn quá!
- Thế thì ở đâu cũng là làng Vũ Đại cả à?
Hai người ôm nhau khóc nức nở.
Bà Tiên tóc trắng nhắc nhở thêm:
- Hai người về hãy đọc tiểu thuyết"CHUNG MỘT MÁI NHÀ" của Lê Anh Tuấn, sẽ xuất bản 08/2013!
Để bà đọc trước một đoạn cho mà nghe nhé:
"Cái qúy nhất của con người là cái tâm. Từ cái tâm ta có thể làm nên một cuộc đời.
Nhân loại đều chung sống duới một mái nhànếu ta sống với nhau, vì nhau và cho nhau thì
cuộc đời này sẽ là thiên đàng thực sự!"
Trích Chương Kết tiểu thuyết"CHUNG MỘT MÁI NHÀ", 300 trang của Lê Anh Tuấn, sẽ xuất bản
2013!
Kính mời đón đọc!
(Chương Kết)
Thay cho lời kết
"Hữu sinh hữu tử, hữu thân hữu khổ". Trên đời này mọi cái đều sẽ qua đi, sự sang giàu, sung sướng
cũng nhưsự nghèo nàn, đau khổ. Chết là hết nợ! Đời sẽ quá bất công nếu không phải là như vậy bởi
vì người sướng sẽ sướng mãi, còn những kẻ cùng cực sẽ suốt đời đau khổ. Trên đời này có luật nhân
quả, có làm có chịu. Câu hỏi được đặt ra là tiền kiếp, đương kiếp hay hậu kiếp? Cuộc đời này sẽ
mang đến cho ta câu trả lời chính xác - câu trả lời đó là cuộc sống của ta trong những ngày đã qua,
hôm nay và mai sau. Không biết sướng khổ, giàu nghèo, trên đời này chỉ có một thứ là không bao giờ
mất, đó là tình người, chừng nào trên trái đất này con người vẫn còn tồn tại. Sống vì người khác thì
lúc nào cũng đẹp.
Copyright Lê Anh Tuấn
05/2013

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

HOÀNG SA ƠI, HOÀNG SA



Vẻ vang thay đất Việt, vẻ vang trong bi hùng  
Đã mấy chục năm rồi, lịch sử sang trang mới
Dù kẻ khổng lồ kia điên cuồng cố tình lấn tới
Thì Việt Nam ơi,Việt Nam, đất Việt anh hùng
Giữ từng thước đất đến giọt máu cuối cùng
Dù kẻ khổng lồ kia ngàn năm dại điên và ngoan cố
Thì lẽ phải sẽ dạy cho ngươi:
"Sông núi nước Nam, vua Nam ở,
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời(1)"

 (1)Thần đọc giúp  Lê Đại Hành(Lê Hoàn) chống quân Tống năm 981 và Lý Thường Kiệt chống quân Tống năm 1077
03/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

TRẢ LẠI CHO EM


Cho anh xoá hết những nếp nhăn
Bên khóe mắt em đầy những ưu phiền
Cho anh xoa khô giọt lệ bên đuôi mắt
Vì anh mà em đã làm rơi
Cho anh trả lại em nụ cười tươi tắn
Mà em đã tặng anh lần đầu mình gặp
Và cho anh trả lại cho em một mối tình
Vẫn trọn vẹn như chưa bao giờ mất(1)
26-12-2010
© Copyright Anh Tuấn Lê
(1)Trích từ"CHƯƠNG MƯỜI BA" của tiểu thuyết"CHUNG MỘT MÁI NHÀ"- Lê Anh Tuấn
 NGÔI NHÀ NHÂN TÂM 

VẦN THƠ KHÔNG CÓ ĐỀ


Tôi lang thang trên giòng đời cô quạnh
Lạc trong hoang vu, sa mạc cuả tâm hồn
Người hỡi, người ơi, sao lạc vào sa mạc
Hoang vắng đơn côi, thăng trầm, đơn bạc
Lấy gì trao  nhau nơi sa mạc khô cằn
Mượn câu thơ thay một bàn tay ấm
Xua bớt cơ đơn dù đời này đen bạc
Anh đang trên hoang tàn sa mạc
Ngược lại, em tươi xanh tràn trề sức sống
Giỏi hoạ thơ hay, xinh đẹp tưạ bông hồng
Thắm đậm hương và dào dạt tình thương
Em ơi, một ngày cho tôi viết
Bài ca "em và tôi" thay lời chào vĩnh biệt
Phảng phất mùi hương  kia ai thắp
Ngập ngừng theo gió cõi hư vô
Có phải em không, ôi sao gần quá?
Hương thơ vang mà chẳng thấy em qua?
20/03/2013

GỬI THƯ CHAI”








Chờ ai em hỡi bên dòng sông
Gió đông nhẹ thổi má em hồng

Vần thơ em viết ôm nỗi nhớ
Em gửi thư chai(1) chảy xuôi dòng

Lời thơ em viết ấm dòng sông
Em ơi anh chạy xuôi dòng nước
Đến tận nơi nào mãi cuối sông
Đón chai thơ ấy,anh trân trọng

Xin đặt vào tim nghe tiếng đập!
Hồn thơ vang vọng bóng giai nhân.

(1)message in a bottle

(18/01/2013)

KHÔNG ĐỀ II



Hỡi những nhà thơ đầy lòng nhân hậu?
Mỗi vần thơ mang nặng tính nhân văn
Sân chơi nào cũng còn có luật
Thì có khác chi- thơ văn là đời thật.
Dù sao vẫn đẹp, vẫn nên thơ
Là người ta khác con thú vật
Không cắn càn, không "súc vật"(1) trong thơ
Mấy cô duyên kém không chồng
Có cắp trộm gì cuả mi không
Viết thơ chửi tục không biết thẹn
Đù rằng xấu hổ hãy một phen
Nghĩ lại đi
Tôn trọng người là tự trọng mi
Làm gì thì cũng là lao động
Văn bằng, học vị ai cho không?
Biết ta biết người thì hẵng nói
Đừng lên cơn quậy đứng chửi càn
Nghe mà chua xót đến tim gan!
Mẹ mày"(1) chửi ai đồ vô học?
Cất ngay đi cây bút dơ
Toàn là bậy bạ đâu phải thơ!
03/2013
© Anh Tuan Le

TẶNG ANH - CHỒNG EM (10/05)



Tình nồng men đậm thế mà say
Trăm năm đâu phải chỉ một ngày
Nghĩa nặng tình sâu xin ghi nhớ
Mây nào đẹp bằng tóc em bay
Hương thơm em gửi cùng ngọn gió
Cùng câu thơ hoa cài cánh buớm
Rượu nồng bia ngọt em không sợ
Mải vui anh quên mất đường về
Quên cả trăm năm lẫn câu thề
Chúc anh vui và thật nhiều ngày nữa
Bên anh em xin là hậu phương
Để suốt đời anh nhớ anh thương
Anh ơi dù ngày mai vật đổi sao dời
Thì ta mãi sóng đôi trên cuộc đời!
Dresden, 10/05/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

EM ĐI RỒI


Em đi rồi, màn đêm nhẹ buông
Để anh đơn lẻ với gió sương
Gió sông đêm nay sao bỗng lạnh?
Đơn côi lẻ bóng giữa đêm trường
 

Thoảng đâu đây nỗi nhớ thương
Tàu sông nay đã chạy xa rồi
Tiếng còi tàu một lần vang lại
Lời chào em gửi lại cho anh?
 

Tàu sông rời bến đưa em đi
Anh làm con sóng vỗ bên thuyền
Mà sao em nỡ để lại nỗi buồn
Câu thơ ngày nào vẫn còn nguyên
 

Ai nỡ lòng đã bẻ gẫy câu thơ
Nhung nhớ nôn nao, sao buồn quá
Em ơi, em hỡi biết đến bao giờ
Tàu  xuôi quay trở lại bến sông
 

Vẫn đêm ngày chờ đợi ngóng trông
Đừng để anh đợi hoài đợi mãi!
 
05/2013
© Lê Anh Tuấn

TẶNG MÃI CÂU THƠ


Viết câu thơ tặng cho em
Hơn một lần, muốn đem tặng mãi...
Nhớ tiếng ru hời -  em ru con ngủ
Tiếng à ơi  em ru con thuở ấy
Êm đềm đi vào giấc ngủ ngon
Ngày mai tiếng bà ru âu yếm à ơi
Đưa bé vào giấc ngủ, bé cuả các con
Má hõm mắt sâu, mái đầu điểm bạc
Vẫn bên em nghe tiếng ru
Em ru hời con cuả các con
Một bài ca, vang lên muôn thuở
Ru mãi, ru hời, ru nữa đi em! 

12/02/2013

TÌNH EM

Yêu em anh có biết
Tình em tựa mùa xuân
Ngàn hoa đang đua nở
Như nắng hè rực lửa
 

Bốn mùa  có hoa tươi
Gặp anh tóc còn xanh
Nay mái đầu điểm bạc
Trọn vẹn thuở xuân xanh
 

Tim em dâng cả cho anh
Nếu có một ngày mai
Đời chìm trong bão tố
Sống với anh trọn đời
Dù khổ cũng bách niên
 
02/2013
© Kim Hoa

TIỄN ANH VĂN HIỆP


"Đã đi rồi ư anh?
Khi trên đầu kia vẫn đám mây xanh
Nay đã ngừng trôi nghẹn ngào trong tiếng khóc   
Trắng một vùng màu khăn tang trắng
Trân trọng, tiếc thương đưa anh về cõi vĩnh hằng
Đau đớn thay! "Bác trưởng thôn" đã ra đi vĩnh viễn
Đi theo vành hoa trắng, muôn người đau thương tiễn
Đưa anh về chốn xa xôi
Tiếng cười trong những phim anh diễn
Mãi mãi theo anh, sao nỡ đi xa mãi
Anh đi trước, người đời khóc chia ly
Đến lượt người sau, ai là người đưa tiễn?
Chào nhé anh ơi, một lần xin vĩnh biệt".

Dresden, CHLB Đức, ngày 11.4.2013

UNBESIEGT


[Gewidmet allen, die tapfer tagtäglich mit erhobenem Haupt durch dieses bitterkalte Leben durchschreiten und den Kampf gegen Krebs, Hirntumor trotz eisernen Willen und ohne eigenes Verschulden irgendwann doch aufgeben müssen.]
Schau doch nicht so!
du bist hier nicht im Zoo.
ein Mensch, bin ich auch wie du
Wie wahr! - nur mit dem Unterschied
vor meinen Augen sehe ich ständig
Schwere Stürme mitternachts,
Die mich hinweg zu fegen vermochten
Auch die Jahreszeiten haben sich verändert
Aus dem goldenen Herbst wurde der eisige Winter
Die unerträglichen Schmerzen zerstören meinen Schlaf
Mitten in der Nacht werde ich wach
Spüre die heißen Tränen auf meinem Gesicht
Bewusst oder unbewusst nehme ich es wahr
Am Leben bin ich noch, wie lange?
 - noch bin ich mein eigenes ich-
Ja ich - wie wunderbar! das eigene ich!
Weder verbittert bin ich
Noch versinke ich in Resignation!

Je ne sais pas(Zitat) von "Qui je suis"


"Je n'sais plus qui je suis
Je tremble un peu, je prie
(...)
Qui je suis
Je sors seulement la nuit
Aujourd'hui j'ai peur de vivre
Demain j'aurais peur qu'on m'oublie
Tant pis"

Das Leben ist Veränderung, 
Dass von nun an
Mein Leben nur noch aus Sorgen, vagen Hoffnungen besteht.
Alles Schöne, Zuversichtliche
war von heut‘ auf morgen für immer Vergangenheit.
Von nun an gießt der Himmel in Strömen
Meine Seele ist durchnässt und erfroren!

Die Freude, Zuversicht-
Alles von gestern vielleicht?
C'est la vie! Qui je suis?


Das Karma sei nicht mehr änderbar
Alles sei vergänglich, wie es einmal war
Mit Mut und Demut nehme ich alles hin
Mit Leidenschaft liebe ich dieses Leben-
mein Leben, das nie vergänglich werden soll
Das Leben, welches Leiden schafft,
dass ich bis zum Lebensende zu kämpfen habe.
Der Hut war in den Ring geworfen!
Die Kälte dieses Lebens
Ich möchte es nicht wahr haben
Leider ist es jedoch bitter wahr!
Bedingt durch die unheilbare Krankheit
Die tagein, tag aus mich quält
Was auch morgen kommen mag,
Eines ist sicher!
Ich bleibe unbesiegt - für immer!

11/2012
© Anh Tuan Le

CÓ PHẢI NGÀY XƯA?


Có phải vì duyên ta đã gặp nhau
Rồi vô tình anh đã trót làm đau
Người con gái với cái tên hơi lạ
Chưa gặp mà quen, rồi nhớ rồi yêu

Rồi một ngày e cũng là số phận
Ta xa em, mình mãi mãi xa nhau
Người yêu hỡi, em không hề ngộ nhận
Khi em nói rằng ta đã yêu nhau

Anh trân trọng, anh nâng niu, ân hận
Đã không trao cho em và đựơc nhận
Một trái tim son, một bông hồng đỏ
Đã dâng hiến, đã trao anh rồi đó

Nếu ngày mai ta sẽ không gặp lại
Nếu ngày mai ta mất nhau mãi mãi
Thì tình em vẫn sống mãi trong anh
Mối tình Pla-ton sẽ muôn đời xanh ...

TRẢ LẠI CHO EM



Cho anh xoá hết những nếp nhăn
Đầy ưu phiền bên khóe mắt
Cho anh lau giọt ngọc bên bờ mi ướt
Vì tại anh mà em đã làm rơi
 

Cho anh trả lại em nụ cười tươi tắn
Mà em đã trao anh lần đầu ta gặp
Cho anh trả lại một mối tình
Vẫn trọn vẹn chưa bao giờ mất(1)


02/2012

(1)Trích từ"CHƯƠNG MƯỜI BA" của tiểu thuyết"CHUNG MỘT MÁI NHÀ"- Lê Anh Tuấn
 NGÔI NHÀ NHÂN TÂM 

KHÔNG ĐỀ II

(Kính tặng các cụ già và tặng các em nhỏ suốt ngày lang thang trên đường phố, hai bàn tay trắng, không chốn nương thân ...)

Lang thang giữa dòng đời
Với hai bàn tay trắng
Đời tuy nhiều cay đắng
Chẳng hề giận một ai
Trên vai một bao gai
Đi hết các phố phường
Chìa tay xin miếng ăn
Mà thương thay nhân loại-
Chính là đám nhà giàu!
Viết bài ca vĩnh cửu
Xoa dịu những đau thương
Của những kẻ tha hương
Ước gì ta có phép
Làm cho những vĩ nhân
Cho mẹ Teresa, cha Beethoven,
Và ông Hugo sống lại
Để mang đến cho đời
Những miếng cơm manh áo
Những tiếng ca thánh thót
Những vần thơ dịu ngọt
Để cho mọi ưu sầu
Sẽ ra đi mãi mãi ...(1)
(1)Trích từ"CHƯƠNG MƯỜI BA" của tiểu thuyết"CHUNG MỘT MÁI NHÀ"- Lê Anh Tuấn
 NGÔI NHÀ NHÂN TÂM 

TIỄN ANH



(Tưởng nhớ danh ca Duy Quang)
Cho tôi viết bài ca
Thay cho cành hoa trắng
Trân trọng tiễn đưa anh
Vào một ngày tuyết trắng
Cho tôi hòa đau thương cùng nước mắt
Chia sẻ cùng gia quyến và bè bạn cuả anh
Ước nguyện linh hồn anh
Ra đi trong thanh thản
Anh để lại cho đời
Một giọng ca sống mãi
Chừng nào trái đất này vẫn con quay
Và thời gian sẽ không ngừng trôi
Đã qua rồi một bể trời mênh mang
Đầy ước mơ vô tận!
Anh đi, xin chào nhé
Kiếp sau ta sẽ gặp
Những người ra đi trước như anh
Ở nơi xa vĩnh cửu- chốn trời xanh!
20/12/2012

©Anh Tuấn Lê

CẢM ƠN ĐỜI


Cảm ơn đời...
Đã cho ta có được
Dù chỉ một phút giây
Để hoa tâm hồn nở
Viết lên một áng thơ
Hoa ngôn tặng cuộc đời
Thân yêu và trân trọng
Một tâm hồn trắng trong
Đang yêu đời say đắm
Cho ta được một lần
Được yêu và được sống
Yêu một người trong mộng
Em ơi một lần thôi
Mình yêu nhau mãi mãi
Cho hồng nở trong tim
Tươi suốt đời hoa nhé
Anh ôm ấp trong tim
Đời này, kiếp sau và mãi mãi..

ĐÁP LẠI "BẾN KHÔNG CHỒNG"

(Đáp lại "bến không chồng")
Em như miếng bã trầu,
Đánh rơi cho người xéo
Chạnh lòng anh nhặt lên
Nâng trên tay vẫn thấy

Cay nồng và vẫn thơm
Không được như ngày ấy
Khi em nằm trong miệng
Người đời thích thú nhai

Làm môi hồng duyên thế
Làm cho đời mê say
Đôi môi ấy đã phai
Mai một cùng thời gian

Em ơi đời  đau thương
Đâu hết rồi tình thương?
Ước gì anh có phép
Mang cho em chút tình

Sưởi ấm tim chốc lát
Để ta cùng nhau hát
Bản tình ca đứt đoạn
Và cùng em đánh cờ(1)

Cho đến tận mờ suơng
Có một lần sung sướng
Mãi mãi sưởi đời em
Những đêm đông giá lạnh!
(1)Đánh cờ cuả Hồ Xuân Hương

"TÔI KỂ NGƯỜI NGHE"

"TÔI KỂ NGƯỜI NGHE"
"Tôi kể người nghe.."
Câu chuyện đời tôi- một người nay tàn tật.
Vẫn sống mà coi như đã chết
Đời buồn, giá lạnh, tim tái tê

Buốt lạnh cô đơn - cho tôi được trả nợ đời
Cho tôi tự bóp nát trái tim tôi đang đau đớn
Trái tim nay đã chết, đã chết từ lâu!
Bóp nát trái tim  mà không nói một câu!
Ta không oán trách, không căm giận một ai.
Vì ta, và vì ta đau đớn gặp phải  toàn lũ sói!
Vì sao trên đời ta đã không gặp NGƯỜI??
Không hề ân hận sống cô đơn
 Vì tim đã vỡ trong băng giá cuộc đời.
(Bài này được viết vào những đêm không ngủ khi nghĩ đến sự đối xử bất nhân của nhân lọai đối với người tàn tật.)
Dresden 2012
Copyright Lê Anh Tuấn

MEIN LEBEN- NUR FÜR DICH!

MEIN LEBEN- NUR FÜR DICH!
Mein Leben schenke ich dir ab heute.
Nimm es zu deinem Herzen und baust daraus dein Glück,
einmal vergeben nimmt der Inhaber nicht mehr zurück!
Ich vertraue dir, dass du es zu schätzen weißt.
Dein Glück ist darauf gebaut.
Wenn morgen der Sturm in deinem Leben ausbricht.
Halt will ich dir ewig geben und lieben will ich nur eine Person- dich!
©Anh Tuấn Lê 2012
*Auszug aus     Trích từ ”Lebedein Leben und kämpfe dafür..“
wurde in AUSGEWÄHLTE WERKE XV« aufgenommen!

TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI NÓI THẬT?


Xin người thứ lỗi cho tôi
Một người nay bệnh tật
Về sức khoẻ không bao giờ nói thật
Không muốn lộ ra yếu điểm
Diễm phúc hay đau thương, đâu là sự thật?
Chuá trời bắt tội tôi
Mang bệnh tinh u não
Cay đắng biết làm sao?
Thôi ta đành phải chịu
Chiến đấu vuợt bệnh tình
Kiên quyết không chịu thua
Bệnh tình hay u não
© Anh Tuan Le
Dresden,
10/2012
©Anh Tuấn Lê

BIỂN VÀ EM


Đôi chân trần trên cát
Bóng ai dài tha thướt
Mái tóc mây mềm đang ướt
Dịu dàng xoa má anh,

Thơm nồng hương gió biển
Thổi nồng nàn tha thiết
Khẽ nâng nhẹ đôi chân
Tay trong tay cùng chạy

Trên bãi biển vắng tanh
Nghe sóng vỗ đêm ngày
Cầm tay em có phải say?
Em hay là sóng biển

Mà ngây thơ anh hỏi
Một lần cho anh nói
Tiếng lòng anh xin gói
Gửi trọn vào tim em

Để trọn đời thương nhớ
Chung thủy với nhân duyên
Yêu em và bách niên anh chỉ
 Yêu em và em thôi

Mặc thời gian cứ trôi
Mình bên nhau mãi mãi
 Duyên kết trọn một đời
Lời thề có biển khơi

Muôn đời ta xin giữ
Chắc chỉ còn cái chết
Mới tách nổi chúng mình.
05/2013
© Lê Anh Tuấn

"AM I A LIAR?


Sorry that I have to lie, always to lie about my health.
I won't offer my weakness, 
perhaps that’s my luck or my fear 
That I’ve had a brain tumor
That I have now to bear.
I'll fight and win gainst the tumor.
I'll live a life as winner
 I won’t be a loser
Never!
Let me pay for that with my life.
I'll do my best for this fight.
Let me pay for that with my life.
I'll do my best for this fight.
„I have not been defeated“**
**From Tumour diary: The time has come, <Ivan Noble>
(1)Auszug aus Trích từ ”Lebedein Leben und kämpfedafür..."cùng một tác giả.

ĐỜI CÔ ĐƠN



Đời cô đơn triền miên trọn kiếp?
Biết sao đây, số phận an bài
Ta chấp nhận làm thân với tâm hồn
Cầu nối trái tim và khối óc
Thì đúng ra ta đâu có cô đơn?

31/12/2012
Copyright Lê Anh Tuấn

XUÂN ĐÃ VỀ



Xuân  đã sang đầy ắp tiếng cười
Trời cao gió thoảng phố đông người
Tay em ấm  má hồng ân ái
Qua chợ hoa xuân chià tay anh hái
Một nụ hồng xin được tặng cho em
Chốn quê hương hoa xuân đang thắm
Nồng thắm vị hương  dịp đầu năm
Hãy mở lòng nhận  hoa đời anh tặng
Để hoa tươi và thơm mãi trăm năm
Tươi mãi hoa ơi, cho hương đậm mãi
Vui mãi xuân ơi, hàng năm xuân trở lại
Tươi cho đời và tươi mãi cho anh
05/02/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

HAI MƯƠI LĂM NĂM


25 năm, xin gọi về quá khứ đã đi qua!
25 năm, ta cùng nhau trên quê hương mới lạ
25 năm cùng xây một cuộc đời, bạn cũng như ta.
25 năm đã nhè nhẹ trôi qua.
Tựa dòng sông kia, bên lở bên bồi
25 năm, cùng nhau ta mở lại trang đời
Mắt đã trũng sâu, mái đầu điểm bạc
Biết bao ân tình cùng  thương nhớ đầy vơi!
Khép chặt vòng tay, ta có nhau bạn hỡi.
Vào những ngày sắp tới,
Cùng nhau ta xây dựng cuộc đời!
Dresden, 16-09-2006
© Anh Tuan Le
(Viết tại lễ kỷ niệm 25 năm ngày sang CHDC Đức tại Cottbus)

TRÁI TIM TA



tạo hóa cho ta một trái tim
để cả đời ta cứ phải đi tìm
những người nhân hậu để mang trao
câu thơ cùng cảm xúc rạt rào
người ơi mến nhau xin người nhận
người với người chan chứa cả tình thân
phận làm người ta đâu có sợ
đem bờ vai làm người che chở
kẻ yếu hơn mình mà đời phải phong trần
cả một đời người mà ta được sống
vì nhân chứ không chỉ vì thân
19/06/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

THƯ MỪNG BÁO HỶ

Kính chúc gia đình có cháu xinh
Thành viên trẻ nhất cuả hành tinh
Hồng phúc trời ban được vuông tròn
Kiều nữ tên gọi là Minh Phuợng
Cùng giống nhà con Lạc cháu Hồng
Ngày tứ tháng tư khóc chào đời
 Cây nào trái ấy cười quá tuơi
Tựa như cây nụ mới đâm chồi
Nghe tin hỷ bác cả ngã trẹo chân
Rất may là chỉ bị bong gân ☺
Chườm đá vài hôm rồi sẽ khỏi
Vui mừng nhẹ bước đi thăm hỏi
Cả hai mẹ con đều mạnh giỏi
Bế nựng cháu xinh một giai nhân
Đẹp xinh thơm qúa ai cũng thích gần
Ngoan ăn chóng lớn còn rong ruổi
Về thăm ông bà vài buổi
Dù rằng ông bà nay có tuổi
Cháu mang xuân về cả nhà vui
Ấm áp ngôi nhà nay đầy ắp
Rộn rã tiếng cười đến là vui!
05/04/2013
©Anh Tuấn Lê

ĐOẠN KẾT


Truyện đến đây đã đi vào chương kết!
Ta vẫn ngồi đây, không viết chi 

Mà mắt vẫn nhoà đi đẫm lệ!
Ta chỉ còn một chữ "HẾT là xong!"
Thơ chỉ hay khi câu còn đang dở
Truyện chỉ hay khi người đọc phải chờ
Rượu chỉ thơm khi chai còn chút đỉnh
Đêm chỉ ngắn khi nhìn thấy bình minh
Cơm chỉ ngon khi "mầm đá" đã mềm
Đời chỉ qúy giá khi ta có được thêm
Một phút giây, một ngày hoặc một vài ngày nữa....
Xuân chỉ đẹp khi cánh đào rơi đỏ hết thềm

NEW YEAR GREETING


(Dedicated to all cancer patients suffering there and fight every day for their survival)
A New Year now seems to be
 A great time, health and happiness for you and me
Though let’s get it with our efforts finally
This is better than wait and see
Join me now a grateful journey to the  literary flow
"Never give up"
We'd like to fight for a better life, here and now
As long as the time flows
We certainly reach this aim now and then
Give me your hand, strong and warm
There's no obstacle that we couldn’t overcome!
Looking forward, let’s start, we come...
Happily say now "Goodbye" to the past

HÀ NỘI CUẢ AI




Tôi muốn mang Hồ Gươm đi[ Phú Quang]
 








Hà Nội ơi nghiên bút thanh cao(1)
Vang mãi lời xưa một thuở nào
 Hồn thơ rào rạt mực tuôn trào
 Giữa hè mà sao đời buốt lạnh

Đau xót nhân gian một kiếp người
 Viết bài thơ tặng cụ già Hà Nội
 Gánh nặng mồ hôi tia nắng hạ
 Lầm than tần tảo trọn một đời


Lưng còng, chân mòn qua phố nhỏ
 Tôi tặng các em nhỏ mồ côi
 Ăn xin dọc ngang trên hè phố
Nhớ Hà Nội và cây bàng mùa hạ

Thê Húc ban mai cầu ướt sương 
Ngắm Hà Nội, 36 phố phường
Ngắm bức tranh dù chỉ một lần
Gió khẽ đưa mây gió rung cây

Nhớ cô Hồ(2) dí dỏm hoạ thơ hay!
Tựa cây liễu giữa hồ mái tóc mây
Bóng dài che nắng buổi ban trưa
Nhớ Hồ Tây hoa sen phủ xanh rền

Nước xanh đùa cùng gió lăn tăn
Ai ơi đi đâu mà nỡ vội đôi chân
Ngắm bức tranh dù chỉ một lần
Ngắm Hà Nội, 36 phố phường


(1)Tả Thăng Thiên
(2)Hồ Xuân Hương[Bà Huyện Thanh Quan]


 02/06/2013
©Anh Tuấn Lê


GIẤC MƠ

GIẤC MƠ
(TSB)
Đời là giấc mơ khi em còn xa vắng
Mà với tôi giọng nói hiền văng vẳng
Trong cả giấc mơ nơi chốn vắng
Em thích là sóng biển là sóng vỗ triền miên
Như niềm tâm sự em muốn gởi cho tôi
Đêm ngày vang vọng ru bãi cát dịu êm
Cho tôi làm con thuyền dựng cột buồm ra khơi
Buồm căng vì gió lộng nhiều ân ái đầy vơi
Sóng ôm thuyền ra khơi
Để một lần tôi được nghe sóng gào, sóng vỗ
Lòng chao đảo chơi vơi
Trăng tròn kia rót mật dịu ngọt vào lòng em
Cháy bỏng đáy tâm hồn làm em thấy bồn chồn
Ngoài khơi kia sóng vỗ ôm chầm lấy biển khơi
Một lần thôi em ơi chỉ một lần duy nhất
Em trao tôi để ước mơ thành sự thật!
Nước biển xanh hay mắt em xanh
Mà nồng nàn nuốt trọn cả hồn anh?
03/06/2013
Copyright Lê Anh Tuấn

THÂN TẶNG PHƯƠNG UYÊN


Em ơi đừng run và đừng sợ
Dù cuộc đời đầy bão tố bể dâu
Là cô gái Việt Nam - em là người đẹp nhất
Dũng cảm kiên cường đấu tranh cho sự thật tự do
Dân tộc ghi công, phía sau em là công bằng và nhân loại
Dang rộng vòng tay tiếp sức cho một người con gái
Đối mặt bất công mà không hề sợ hãi
Lịch sử lưu tên em đồng bào em nhớ mãi
Thuở ấy năm nào một người con gái tên Uyên
Vai mỏng tay mềm đã can đảm đối đầu với lũ độc tài
Tiếng chân voi Bà Trưng nay vọng lại
Em ơi người con gái anh hùng
Công lý thuộc về em, công bằng, lẽ phải và tương lai
Mãi mãi thuộc về em, mãi mãi
Phương Uyên hỡi Phương Uyên
Ngôi sao trên bầu trời dân chủ trong ngục tù bóng tối tràn lan
Ngày mai trời sẽ sáng, cho em, cho nhân loại và dân tộc Việt Nam
Em là người đi trước để bóng tối xua tan!
24/05/2013
©Anh Tuấn Lê

VẾT CHÂN CHIM TRÊN CỬA SỔ


- Hiếu ơi, hôm nay có hàng gì đặc biệt không?
- Cũng bình thường thôi.
- Hàng bán hết từ sáng!
-Hôm nay hàng về ít và đắt quá!
Một người đồng hương hỏi Hiếu. Là đại gia, có hai cửa hàng rau qủa bán chạy nhất nhì thành phố, lại là người đổ hàng cầu hai kỳ cựu, nên Hiếu được rất nhiều người đồng hương biết đến. Hôm nay bán đổ hết hàng, hôm nay Hiếu về nhà sớm hơn mọi khi, định uống một cốc cà phê rồi nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt.
Nghe tiếng mở cửa lạch cạch, Thi đẩy mông người đàn ông để giúp anh ta trèo qua cửa sổ nhảy ra ngoài.
Quần áo cô mặc trên người vẫn còn sộc xệch.
Mặt Kiều Thi như người hết hồn, lúng túng sợ sãi. Suýt nữa thì bỉ bắt quả tang.
Đang lúc sướng, đang hưng phấn thì có tiếng lạch cạch mở cửa. Thi cũng sợ sẽ có lần bị bắt gặp quả tang, nhưng vì bất cần cuộc hôn nhân với Hiếu và trong quan hệ tình cảm vợ chồngThi nhờn và coi thường chồng mình.

- Sao lại có vết chân giầy của ai trên cửa sổ thế này? Đất vẫn còn dính vào bậu cửa sổ đây này. Cả phía dưới đất cũng có hai dấu chân giày nữa kìa!
- Đứa nào vừa nhảy qua cửa sổ xuống đất đây hả?

Nhà Hiếu ở ngay tầng trệt, nên khung cửa sổ không cách xa nền đất là mấy.
- Làm gì có ai đâu!
- Chắc là vết chân chim đấy!

Thi đáp:

- Chim lạ nó hay bay vào đậu ở cửa sổ nhà mình lắm! Anh không biết ư?
- Chim to lắm, có hôm nó ở trong nhà mình đến cả tiếng đồng hồ nữa cơ!
- Anh bảo, chim to thì ai chả thích!
- Ai lại nỡ đuổi nó đi!
- Nó hiền và tuyệt diệu lắm!

- Khi anh đi vắng cả ngày, chim nó hay bay vào đây lắm! Chắc là đất nhà mình nhiều tài, nhiều lộc!

- Anh đột ngột về, chắc chim sợ qúa, chim vội bay qua cửa sổ đó anh!
- Chân chim mà lại to tướng đến thế này à? To như chân giầy cỡ 42 thế này à?

- Chim với chả cò, tôi có bao giờ nhìn thấy con chim nào đâu?

Hiếu gắt gỏng to tiếng quát Thi.

- Chim to thì chân nó cũng to chứ sao? Sao anh lại ngu đến như vậy hả?
- Trời ơi, sao lại ngốc như vậy hả!
Thi nói như quát vào mặt Hiếu.
Thi trả lời rồi quay nguắt mặt đi.

Mặt Hiếu đột nhiên tái xám lại, tay run run. Tay trái Hiếu vơ giật mạnh mái tóc dài cuả Thi kéo về phía mình.
- Quay ngay lại đây!

- Cô hãy nhìn thẳng vào mặt tôi và trả lời cho đúng!

- Phen này thì hết cãi.
Thi tái mặt nghĩ thầm. Thôi thì "lành làm gáo, vỡ làm muôi vậy"(1)!
- Đồ đĩ! Đứa nào vừa ở đây?
Hiếu dơ tay phải tát thẳng vào mặt Thi một cái tát như trời giáng làm mắt Thi chảy máu bê bết.
Mặt Thi văng mạnh sang một bên.
Thi ngã vật xuống sàn nhà tuột cả cái dây chuyền vàng đang đeo ở cổ ra sàn nhà.
- Cô còn định lừa tôi bao nhiêu lần nữa đây?
- Hãy cút xéo ngay khỏi nhà tôi!
- Anh hãy cút đi chứ không phải tôi!
Thi chạy ra cái tủ con vẫn dùng để đựng giấy tờ cần thiết, mở tủ ra và cầm một tờ giấy đã viết sẵn ra.

- Đây là đơn xin ly dị, tôi đã viết sẵn. Nếu không phải kẻ hèn thì anh hãy ký vào ngay đi!

Không do dự một giây, Hiếu cầm ngay cái bút bi để trên bàn và ký ngay vào.
Xong xuôi Hiếu cắu giận vứt tờ giấy xuống đất và bước nhanh ra khỏi cửa tiếp tục đi làm.

Chỉ đợi cho Hiếu sập cửa ra vào lại, Thi đi vào phòng để tủ quần áo mở ra và vứt hết quần áo cuả Hiếu xuống đất.
- Phen này thì ra đứng đường!
Thi nghĩ thầm rồi đi lấy cái vali để không nhét quần áo cuả Hiếu vào và sau đó đóng vali lại ngay.

Rồi như chợt tỉnh cơn điên, Thi bất chợt nghĩ thầm:

   "Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu"(1).
Gia đình Hiếu-Thi giàu có cũng là do Hiếu chịu thương chịu khó, thức khuya, dậy sớm, ba giờ sáng đã dậy đi lấy hàng trong khi Thi vẫn còn ngon giấc nồng chưa muốn dậy..
Tiền phải lao động mới có được chứ có ai cho không đâu!

Rồi Thi nhanh chóng lấy hết tiền trong cái tủ mà sáng nào Hiếu cũng lấy tiền ra để đi lấy hàng.

Xong đâu đó rồi Thi gọi điện cho một người bạn nhờ từ ngày mai đi lấy hàng hộ và bán hàng hộ cho cuả hàng cuả hai vợ chồngHiếu - Thi.
"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn"(1), nhưng người đàn bà này cương quyết lắm, Thi đuổi Hiếu ra khỏi nhà và ra khỏi cửa hàng ngay hôm đó.
Thi cũng không quên thu lại giấy tờ và chià khoá chiếc xe tải để thuê người khác đi lấy hàng và bán hàng giúp. Đàn ông thì ai ở thành phố này  ai cũng biết  Thi và Thi cũng biết họ, biết khá tường tận, chính xác nữa là khác.
Đang bán hàng ở cửa hàng tự nhiên Hiếu thấy hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng.
Hiếu thấy hai chân như bị hẫng và ngã gục xuống cửa hàng như cây chuối đổ.
Một người khách hàng lấy điện thoại di động gọi số điện thoại cấp cứu 115, sau đó đi đến gần Hiếu đỡ Hiếu đứng dậy.



Thế gian lắm chuyện khó ngờ
Trước khi bỏ vợ hãy sờ trán xem!< Khuyên các ông chồng muốn bỏ vợ>

ĐỜI ĐƠN CÔI?


Đã lâu lắm rồi anh không nói
Nói gì khi chính anh có lỗi
Than ôi sao đời đầy hờn tủi
Mất tiền, mất cả, mất chữ tôi


Thân cực nhục, đời càng thê thảm
Từ từ, mọi vật tuột tầm tay
Tay không, lực hết, không níu được

Vì ta làm người khổ ta xót xa
 

 Đêm nằm cô đơn căn phòng vắng
Chăn đơn, giường lạnh, gối đơn côi
 Cho dù anh là người có lỗi
Xin hãy ghi lòng một lần thôi
Rằng anh vẫn ôm niềm hy vọng
 

Ngày mai trên quãng đời phía trước
Trả lại cho em dù đã muộn
Tiền, tình cùng một góc đời anh