Ngày xưa cũng không hề xa nữa
Nàng và tôi thích mùi nồng hoa sữa
Chung một khung trời nơi xóm nhỏ
Trên cánh đồng để trống ta thả diều
Tươi như hoa nàng cười một buổi chiều
Tôi đưa dây cho nàng giữ cánh diều
Lồng lộng bay trong gió cùng mây
Sa chân nàng ngã má bị trầy
Ngọc lệ tuôn rơi nàng bắt đền
Thả diều bay mà tay lại rời tay
Để em truợt ngã đau thế này
Tôi ân hận lấy tay cài mái tóc
Xoa giọt lệ rơi - em ơi đừng khóc
Tuổi thơ trôi qua tựa thoi đưa
Em không còn là cô bé nữa
Giờ đây em là nàng trinh nữ
Mang bức tranh"Bạch Tuyết"
Chốn quê da trắng ngần màu tuyết
Nắng thôn quê không làm da em xạm
Em quá xinh làm tôi không dám
Mở lời tỏ tình vì tôi chẳng tham lam
Lỡ tham sắc để làm em khổ
Niềm đam mê trong tôi chỉ là mơ
Nào đâu dám gửi cho em câu thơ
Khi biết rằng thuở ấy mộng mơ
Tôi trót yêu mà lại quên trao
Một lời yêu cài trên cánh hoa đào
Đến bây giờ lòng tôi vẫn xôn xao
Vắng câu chào con đò nỡ sang sông
18/07/2013
Copyright Lê Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét