Bay lên nàng thơ vút trời cao
Tựa hải âu trên biển rộng bao la
Chở khúc thi tình trao bạn gần xa
Đời nghèo xin dâng tặng bài ca
Rào rạt thi tình buổi đêm khuya
Tĩnh lặng hồn thơ im ắng qúa
Ta mãi cùng em ôm đau thương
Ta và em bơi trong nhớ thương
Trách ai nỡ đày nàng thơ tôi
Để rồi lệ ngọc trĩu bờ mi
Em ơi thương xót khóc làm chi
Lệ rót vào tim thành ngọn lửa
Tựa vầng trăng vỡ đời mất nửa
Vậy thì ai vỡ, nàng thơ hay thi sỹ?
Nàng thơ không vì thơ không vỡ
Chỉ có đời và thi sỹ vỡ thôi
Đứt đoạn mất đâu rồi một nửa?
Để bể dâu là phận kiếp hả trời?
Chơi vơi giữa mảnh đời đơn bạc
Tự trách mình nào trách ai đâu!
Mệnh số u sầu cuộc đời đã an bài
Trọn kiếp bể dâu, vậy cũng đành
Vì ngày mai trời sẽ lại sáng xanh
Tiếng chim kêu ríu rít trên cành
Vậy bao giờ cho đến ngày mai?
Đêm khuya trong đơn côi tĩnh lạnh
Đốt câu thơ ta xây lại cuộc đời
Đời mênh mông bể dâu nhiều quá
Giữa giòng đời biết đi đâu về đâu
Ôi trái tim bé nhỏ ta chỉ ước
Một ngày mai ngẩng đầu ta bước
Phồn vinh chia đều cả nhân gian
Tự do, hoà bình đâu còn là mơ ước
Yêu thơ và người, xin làm kẻ đi trước
Họa bức tranh về cuộc đời có thật
Cùng nhau ta tranh đấu cho ngày mai
01/08/2013
©Anh Tuấn Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét