" Chung một mái nhà" là tiểu thuyết đầu tay của Lê Anh Tuấn, một người Việt đang sống ở Tiểu Bang Sachsen CHLB Đức, là một chuyên viên ngành Thông Tin Tin Học cuả một công ty điên tử hàng đầu CHLB Đức, ngoài ra Lê Anh Tuấn còn là phiên dịch hữu thệ tiếng Đức-Việt, Việt- Đức tại Tiểu Bang Sachsen CHLB Đức. email: anhtuan_le@t-online.de
Tìm kiếm Blog này
Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013
THỜI GIAN
"Tôi không có thời gian"
Ai cũng thích phàn nàn
Thời gian ai cũng có
Nhiều hay ít mà thôi
Qúy nhau ở trên đời
Thời gian dành cho nhau
Lúc nào ta cũng có
Tạo hoá rất công bằng
Chia đều kho thời gian
Để mọi người đều có
Nhiều thời gian như nhau
Thời gian tựa cuộc đời
Cuộc đời không bất tận
Thời gian cũng như vậy
Ta an bài cùng số phận
Kiếp này ta sống đài trang
Kiếp sau bể khổ cũng cam
30/10/2013
Copyright Anh Tuấn Lê
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
THU VÀNG
Mùa thu vàng, cơn đau quen hành hạ..
Thân tôi khi ngoài kia nắng thu nhạt dần
Nắng thu lẩn trốn dưới bóng cây già...
Làm chiều thu vàng héo...
Bỗng lạnh điù hiu buổi ban chiều
Thu đến ta lại nhớ Xuân - Hạ đi qua
Thu về kéo mây xám đi theo
Mưa thu lất phất, nhạt nhoà
Lá thu gặp mưa nên mềm lại
Dịu dàng lá phủ kín rễ cây
Để mùa Đông khi tuyết rơi đầy
Rễ cây không lạnh có lá che
Ngày nào Xuân - Hạ còn nhớ thu không?
Đông qua Xuân về cây lại đâm chồi
Hỏi rằng ai còn nhớ lá thu không?
Lá thu làm đất phủ ấm gốc cây!
Trời đó đất đây chốn nào gần hơn?
29/10/2013
Copyright Anh Tuấn Lê
BIẾT THẾ NÀO ĐÂY?
Có phước Trời cho bệnh tật xua tan
Còn tôi giờ đây phải trả ân trả hận
Cho nửa đời người sống phong trần
Hận một ít thôi mà ân lại qúa nhiều
Cuộc đời mới như đứa trẻ vừa sinh
Tò mò ta xem mọi thứ quanh mình
Như đứa trẻ ta thấy cái gì cũng lạ
Có phải nửa đời đã lùi lại qúa xa?
Cho tôi trả ân tấm lòng nhân hậu
Tôi được nhận lúc đời qúa điêu linh
Người quân tử hận đời đâu cần trả
Nhưng trả ân ta không thể bỏ qua
Ân huệ người đời có đâu cần ta trả
Dẫu vậy ân tình trọn vẹn mới sang
Bên ân bên hận ta đem đặt lên cân
Vậy sao mà cân vàng kia vẫn lệch
Như vậy ta nên bỏ hẳn một bên
Tri ân cho trọn vẹn đức mới bền
Mà sao lòng người vô biên qúa
Tiền bạc thì có thể còn đem trả lại
Nghiã tình sao đặng hỡi nhân gian?
Đành xin trọn đời ta ghi lòng tạc dạ
Không trả cho người ta trả cho đời
Cho nghiã tình sẽ mãi mãi không vơi
Quên hận đi cho đời mãi thêm tươi
Cho nhân gian luôn đầy ắp nụ cười
Cho ánh ban mai muôn đời toả sáng
Cho mọi người được đón Xuân sang
29/10/2013
Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013
THƠ TÔI KHÔNG HAY?
Tôi viết thơ không hay
Cũng không có tập thơ tay bất hủ
Trót mang kiếp lưu đày
Nửa đời người sống chỉ biết hôm nay
Nhưng rất may tôi biết
Thơ hay người đời viết bằng nước mắt
Great poems are written with tears
I don't ever care about the cost of my tears
With hot tears I write my poems
During writing I saw nothing through my classes
But the torch that flames in my heart to be alight
Who on eart uses poems to fight
Against the incurable desease?
Like a great song for the soul with soft sound
Ngọc lệ tràn bờ mi ướt
Làm cô nên viên ngọc thơ trong suốt
Đó chính là cái tác giả đem trả
Cho vần thơ rung cảm lòng ta
Được đọc áng thơ hay tôi biết
Nỗi lòng trăn trở của người viết
Xin cảm ơn đời ta có thơ
Nhiều rung cảm như mơ!
28/10/2013
Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013
ANH THÍCH MÙA THU
Anh muốn gọi thu về
Thu vàng trên đất liền
Thu xanh giữa biển khơi
Một khi em là biển
Anh thích mùa thu hiền
Biển lênh đênh sóng vỗ
Em đềm qúa biển ơi!
Biển là em ở đời
Để anh yêu yêu mãi
Câu thơ như sóng biển
Vỗ về tựa khúc thơ
Mơ em thuyền vẫn đợi
Một ngày ta sóng đôi
27/10/2013
Copyright Anh Tuấn Lê
GIÁ NHƯ?
Giá như quá khứ xưa đừng đẹp
Giá như kho ký ức đừng đầy
Đời nhiều đổi thay thôi đành vậy
Có ai gói gọn cuộc đời ở đây?
Khi ưu phiền đau khổ cứ đầy!
Chạy đi sẽ là không dũng cảm
Dù có muốn là người qủa cảm
Tấm thân tàn đâu có cho ta mơ
Giấc mơ hoang bao giờ toại ý?
27/10/2013
TÔI MUỐN QUÊN..
Người đời có thể quên quá khứ
Còn tôi không thể quên hiện tại
Tôi thích quên hiện tại qúa điêu linh
Hỏi ai có thể quên ngày hôm nay?
Nỗi đau gọi dậy buổi bình minh
Thân thể đớn đau bệnh nan y hành
Làm sao thắng được bệnh vô hình
Khối u chìm sâu trong bộ não mềm(1)
Một ngày qua lại thấy cực thêm!
Đau hơn cả là thân thể yếu mềm
Bị giam cầm trong cơ thể chính ta!
Nếu tấm thân tôi là một ngôi nhà
Thì cánh cửa ra vào bị bẻ khoá
Nên mọi cố gắng đều vô hiệu qủa
Có ai sửa được dây thần kinh?
Oái oăm thay căn bệnh vô hình!
Tôi vẫn cố vì một ngày cũng qúy
Trên Thiên Đàng mà ta gọi trần gian(2)
(1)Glioblastoma multiforme[GBM-IV]
< cả thế giới có 2 người (đã)sống sót: a) Dr. Schreiber, đã sống sót 25 năm; b) Dr Michaelis, sống sót 25 năm>
(2)Trần gian là Thiên Đàng!
27/10/2013
LẼ ĐỜI- SAO CÒN HỎI?
Hỏi sao lọt lòng em bé khóc
Khóc vì mẹ đâu còn che chở
Mọi phong ba bão táp cuộc đời
Lọt lòng mẹ bé được làm người
Đón bé ra đời bể khổ đợi sẵn
Vì em còn bé tâm hồn ngây thơ
Đã làm người ta ngập giữa bể dâu
Dọc đường đời vắng lời ru của mẹ
Như chiếc ô đời che nắng cho con
Nếu ngày kia ánh nắng không còn
Mưa dầm làm đời con ướt lạnh
Đù ai cũng có một thời xuân xanh
Xuân đẹp nhưng Xuân lại đi ngay
Ở đời không có gì ở mãi cùng ta
Vì thế sẽ trái với luật liên hoàn
"Sinh bệnh, lão, tử" cả ngàn năm
Quy luật đó ở đời ai cũng biết
Rằng tuổi đời cho ta vượt qua
Trăm năm xưa nay trời đã định
Ai ai cũng vậy nên đừng suy tính
27/10/2013
CHO TÔI MỘT LẦN...
Tôi muốn mở vòng tay ôm nhân gian
Một lần thôi dù chỉ một lần duy nhất
Cho ta trao nhau một tấm lòng có thật
Ngây ngất một lần sưởi ấm đời nhau
Tiền sử loài người vốn là công xã
Đã không hề phân biệt anh tôi xa lạ!
Rồi một ngày lòng ích kỷ trong ta
Đã tham lam và vô tâm làm tan rã
Để trên đời này máu chảy thịt rơi
Lòng tham người làm công xã tan
Rồi từ đó chiến tranh và lửa đạn
Phá hết cả thành quả ta đã tạo ra
Không phân biệt tuổi đời hay giới tính
Chỉ biết rằng ta chia sẻ một hành tinh
Chân tình chia sẻ cho nhau bàn tay ấm
Để cuộc đời đông lạnh hoá thành XUÂN
27/10/2013
Một lần thôi dù chỉ một lần duy nhất
Cho ta trao nhau một tấm lòng có thật
Ngây ngất một lần sưởi ấm đời nhau
Tiền sử loài người vốn là công xã
Đã không hề phân biệt anh tôi xa lạ!
Rồi một ngày lòng ích kỷ trong ta
Đã tham lam và vô tâm làm tan rã
Để trên đời này máu chảy thịt rơi
Lòng tham người làm công xã tan
Rồi từ đó chiến tranh và lửa đạn
Phá hết cả thành quả ta đã tạo ra
Không phân biệt tuổi đời hay giới tính
Chỉ biết rằng ta chia sẻ một hành tinh
Chân tình chia sẻ cho nhau bàn tay ấm
Để cuộc đời đông lạnh hoá thành XUÂN
27/10/2013
Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013
ĐÁNH DẤU ĐỜI NGƯỜI
Phút thảnh thơi ta ngẫm sự đời
Thực ra cuộc đời này muôn vẻ
Có cuộc đời dài lê thê mà ngắn
Có cuộc đời nằm gọn trong chăn
Khác nhau chắc chỉ là một dấu?
Có cuộc đời chỉ là dấu chấm
Ra đi rồi vậy thế là xong hết thảy
Có cuộc đời khép lại bằng dấu phảy
Thành danh, nên người, thanh bạch
Có cuộc đời dừng lại bằng chấm phảy
Đó là cuộc đời ta thường gọi là"hay"
"Công thành danh toại" cả muôn ngày
Sống một đời mà đáng sống thật hay
Sách nào viết hết dày công trạng
Vinh hiển một đời sống đài trang
Ai ai cũng muốn sau khi giã từ
Để lại cho đời đầy cả khoa thư
Đã là người ai cũng muốn sống
Tiếng thơm ta để lại cho đời
Vì cuộc đời này không bất tận
Khi sống trên đời trọn chữ NHÂN
26/10/2013
HỎI AI BÂY GIỜ?
Hỏi ai biến non xanh thành đồi trọc?
Ai nỡ biến"Athlet"(1) thành hoang phế?
Hỏi sao giữa hè mưa ướt lạnh lê thê?
Hỏi sao ở đời bao thất vọng tràn trề
Đời qúa não nề thôi ta không hỏi nữa
Trưa hè buồn sao muốn nhắm trăng sao
Xuân qua rồi hè sang gió đìu hiu nhẹ thổi
Gió cuốn đi cuốn hết kiếp đời buồn khổ
Tôi quyết đợi mùa Xuân đẹp tươi trở lại
Xin làm lại cuộc đời thật đẹp ngày mai
Để đớn đau không đè nặng mãi bờ vai
Để đôi chân ngày nào sẽ trở lại dẻo dai
"Chân cứng đá mềm" nụ cười tươi trở lại
Để chứng rằng lời nói người xưa đâu sai
Ý chí, nghị lực sẽ vượt hết tai ương
Một khúc đường đời gian nan đâu nản
Liều thuốc tiên trên đời sẽ mãi là thời gian
Trả lại niềm tin bù đắp kiếp hoang tàn!
(1) vận động viên Marathon[42 km 195m]
26/10/2013
Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013
BA MƯƠI NĂM TRƯỚC
Thu vàng năm nay đến nhớ thu xưa
Cùng một ngày ba mươi năm trước
Từ Bắc Ninh/Kinh Bắc ta ra đi
Đến một nơi xa một chân trời lạ
Nào có ai ngờ quê hương tôi ơi!
Mang nhau trong lòng ta đã chia xa
Quê hương vẫn đó người đó ta đây
Nghìn trùng xa cách nỗi nhớ tràn đầy
Biết bao giờ quê hương ơi ta trở về
Ôm nhau vào lòng cho thoả ước mơ
Để nỗi nhớ tràn trề lại hoá thành thơ
Chỉ có người đi xa quê mới hiểu
Xa rồi ta nhớ lũy tre làng bao nhiêu
Nhớ cánh diều bay những buổi chiều
Nhớ tiếng mẹ ru những đêm không ngủ
Nhớ tiếng gà gáy vang lên buổi ban mai
Có ai về cho tôi gửi trọn vẹn tấm lòng
Quê hương ơi nếu tôi nhỡ có buồn
Úp mặt vào sông tôi gọi về quê mẹ
Nước sông nóng ấm lòng mẹ bao la
Nỗi nhớ khôn nguôi nhớ mãi nước nguồn
Nhớ mẹ nhớ dòng sông thu nước trong
Nặng lòng nỗi nhớ sâu lặng cõi lòng ta
Đi xa rồi cách mặt mà lòng vẫn không xa!
25/10/2013
TRI ÂN ĐỜI TRI ÂN BẠN
Nếu cuộc đời có đầy ắp phong ba
Thì ta phải ơn Trời vì ta đã có nhau
Để cùng chia sẻ muôn vàn nỗi đau
Bạn ơi, Người ơi, đời nhân hậu quá
Đớn đau qua đi tình người ta tạc dạ
Ân tình ta xin được mãi khắc lòng
Tựa như lá thu vàng dưới gốc cây
Vì nếu thiếu rễ cây sẽ khô gầy
Không rễ hỏi cây làm sao trụ nổi
Tựa như bờ sông chỉ lở không bồi
Dù cuộc đời này không dài vô tận
Thì cội nguồn cuộc sống là tình thân
Thiếu tấm lòng cuộc đời không tồn tại
Vì trên đời này chẳng ai sống cho ai!
Nếu chẳng may mà cuộc sống cứ dài
Thì cuộc đời sẽ trở nên là vô nghiã
Vì có sống lâu mà chẳng để làm chi
Thà rằng ta đừng" bách niên giai lão"
Sống cho nhau, nhân loại quây quần
Thì ta sẽ có Thiên Đàng trên trái đất
25/10/2013
Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013
CÁC CON TÔI
Trời cho tôi những đứa con ngoan
Cơm ngon, nếp tẻ được vẹn toàn
Tội thay vô tình tôi là người có lỗi
Làm cha bổn phận chẳng vẹn tròn
Nửa đời, căn bệnh nan y quái ác
Bắt cha con làm con tàu hoả tốc
Sẽ rời sân ga ra đi bất cứ lúc nào
Hỏi đất trời ơi oan nghiệt vậy sao
Là cha muốn sống cùng con hết đời
Cha muốn làm cây tùng cây bách
Trong bão tố chở che cho các con
Trời mưa tạnh, bão gió không còn
Nếu một ngày khi cha phải đi xa
Hãy hiên ngang coi như là số phận
Đời đã vô tình lấy mất người thân
Thì con ơi cuộc đời không dừng lại
Con đừng buồn và đừng qúa bi ai
Ở chốn xa là chim sơn ca cha trở lại
Hát cho các con khi đời vắng câu ca
Lúc buồn chim sơn ca đậu trên cành
Hát cho con nghe lanh lảnh khúc ca
Là một người cả đời vắng bóng cha
Cha ước nguyện sẽ sẵn sàng làm tất cả
Để các con sẽ mãi có cha bên cạnh
Hại thay khi các con mái tóc còn xanh
Cha vẫn chưa già và do bệnh tật hành
Nên không thể giữ trọn lời nguyện cầu
Cha không trách cuộc đời này bể dâu
Khi mệnh số đã an bài biết tránh đâu?
25/10/2013
NGƯỜI VỢ HIỀN CỦA TÔI
Trời cho tôi một người vợ hiền
Nhân hậu, xinh yêu tựa cô tiên
Đêm ngày cực nhọc em chăm sóc
Người chồng tha tấm thân hoang phế
Em vẫn mang về sự sống cho tôi
Không quản ngại đất gần trời xa
Vẫn dành cho tôi đoạn cuối đời
Cho tôi được cùng em chung lối
Khao khát rằng được chung sống
Cùng em đến hết đời mặc bão tố
Có hành hạ đời tôi làm em khổ
Một phút có em bằng trăm năm
Em ơi mình cùng nhau đón nhận
Gian nan đau khổ do số phận
Không trách đời và trách thân
Bên em dù là người khuyết tật
Vẫn vẹn toàn tôi được làm NHÂN!
Dresden,23/10/2013
XIN ĐỪNG HỎI- HÃY SỐNG
Hỏi có ai biết non cao thế nào
Hỏi có ai biết biển sâu mấy dặm
Hỏi có ai biết lòng người tốt xấu
Câu trả lời nào ai biết được đâu
Xin đừng hỏi vì đời nhiều bất ngờ
Xin đừng nói thì ra mình cứ ngỡ
Hãy sống trọn một đời chân thật
Thực sự sống trọn vẹn là NHÂN
Thì đời này ta đâu cần hỏi ai đâu
Là NGƯỜI ta có cuộc sống giàu
Bởi vì ai ai cũng sống vì nhau
Giàu tấm lòng là NGƯỜI giàu nhất
Vì trên đời mấy người đạt được đâu!
Hãy sống cho đời với lòng nhân hậu!
23/10/2013
KHÔNG TRÁCH AI?
Dù đời buồn tôi chẳng trách ai
Đã phải tha một định mện buồn
Khi cuộc đời nhiều lúc mưa tuôn
Làm ý chí bị nhiều phen ướt lạnh
Lòng tê tái quyết không sầu muộn
Chỉ trách mình không thể vượt qua
Một mệnh số nước mắt nhạt nhoà
Hãy cho tôi, hãy cho tôi khỏi bệnh
Làm lại cuộc đời vượt qua số mệnh
Sống cho người, không chỉ cho thân
Đáng làm người được sống trên trần
Sống cho ra sống đáng là NHÂN!
23/10/2013
CÂY BÚT TIÊN
Trời trót trao cây bút cho ai?
Hãy mài bút sắc viết cho đời
Mực xanh biển cả lúc nào vơi
Gói niềm trăn trở lúc thảnh thơi
Cho thơ chắp cánh tựa mây trời
Để hoa ngôn làm đẹp cho đời
Cho cuộc đời tan hết nỗi đau
Có nhau ta sống để thương yêu
23/10/2013
MÙA THU LÁ VÀNG TƯƠI
Mùa thu về cây lá vàng tươi
Gió thu hiền thổi lá rơi xào xạc
Tia nắng thu khẽ trèo qua kẽ lá
Gốc cây khô không còn trơ rễ
Lá cây vàng khẽ phủ gốc cây
Nếu một ngày tuyết có phủ đầy
Thì lá vàng vẫn che chở cho cây
Như nghiã trọn không bao giờ cạn
Người yêu người không thể ly tan
Dù ngày mai núi kia có rời sông cạn
Thì vẫn thế không có gì đổi thay
Duyên kiếp và cuộc đời rủi có may
23/10/2013
CON TÀU SÔNG VÀ CHÚNG TA
CON TÀU SÔNG VÀ CHÚNG TA
Một chiều hè ta đứng bên cửa sổ
Lòng sát lòng ta ngắm dòng sông
Hơi thở em làm tai anh nóng qúa
Tiếng lòng như đốt trái tim anh
Ngắm dòng sông một bức tranh
Dưới sông vang lên tiêng còi tàu
Ôi con tàu sông chở ai về với ai
Để cho lòng ai cùng ai thoả ước
Cho bõ chờ mong buổi chia tay
Hôm trước em đi buổi ban mai
Tàu ăn khách rồi mang em đi mất
Để ta nhớ nhau hoài ngày trở lại
Để lòng ta bâng khuâng ngất ngây
Không còn nhớ hoài em đó anh đây
23/10/2013
Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013
KHI VÀO NGÕ CỤT!
KHI VÀO NGÕ CỤT!
Sao chỉ sáng khi đêm tối nhất
Đáng qúy nhất là người chân thật
Cái qúy nhất là đúng lúc bần hàn
Bạn không bỏ mà còn qúy nhau hơn
Khốn đốn khi đến bước đường cùng
Không có bạn cùng chià vai chia sẻ
Ngã ba đường biết đi đâu về đâu?
Dù tuyệt vọng xin hãy chớ u sầu
Thời gian sẽ là thuốc tiên giúp ta
Hãy kết hợp trái tim cùng khối óc
Đường cụt nào cũng sẽ có lối ra
Nhớ ghi lòng người đã giúp ta!
Để đúc trái tim vàng mang trả
Dù rằng ân nhân không cần gì cả
Vì nợ tấm lòng cả đời không trả hết!
Đành để ghi lòng đến khi nào chết
21/10/2013
SỐNG BẰNG NGHỊ LỰC?
SỐNG BẰNG NGHỊ LỰC?
Có trái tim nào không tê tái đau thương?
Có qúy nhân nào vượt bão tố đêm truờng?
Quần áo nát tấm thân đầy thương tích
Sức cùng lực kiệt bỗng thành người vô ích!
Thì người hỡi hãy ngẩng đầu lên đứng dậy
Chân bám trụ thì hy vọng vẫn đầy tràn
Bão tố đi qua, bệnh tật, khốn đốn sẽ xua tan
Hãy tin rằng dù chỉ bằng một tấm thân tàn
Cùng nghị lực sống và trái tim can đảm
Thời gian sẽ trả lại cho ta những gì đã mất
Để giấc mơ hoang sẽ một lần là sự thật
Rất có thể phải tốn nhiều niềm tin, nghị lực
Để biến "Điạ Ngục" thành "Thiên Đàng"
Vì như vậy cuộc sống mới "đài trang"!
21/10/2013
ƠN TRỜI HAY ƠN NGƯỜI?
ƠN TRỜI HAY ƠN NGƯỜI?
Ơn Trời hay trách phận bây giờ?
Đời bể dâu sao lắm phong trần
Là khúc nhạc đầy những thăng trầm
Tiếc thay thăng đâu mà chả thấy
Như định trước trầm vơi hết lại đầy
Xin Chúa Trời một lần qua bể khổ
Để cuộc đời hết sóng gió gian truân
Đáng một lần được sống trên trần
Được tri ân bè bạn người thân
Ôi trái tim nhân hậu tim sáng qúa
Giúp ta qua bể khổ những ngày qua
Cho ta đặt vào tim như cất món qùa
Điệp khúc "tri ân" hát bao giờ cho hết?
"Bao giờ" lại "bao giờ" ta mới được là ta
Hết giam cầm bởi tấm thân tàn tật
Không cần mơ nữa vì đời là sự thật!
21/10/2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)